KÍNH DÂNG ĐỨC CHA HỒ NGỌC CẨN

Có lần, trong khi hầu truyện Đức Cha, con có nói: “Trình Đức Cha, thế giới ngày nay là thế giới không tinh thần, không hồn. Cái lâu đài văn minh Công Giáo, cái văn minh, chính đáng của loài người, đang bị lung lay. Khắp mọi nơi, vật chất ngự trị, căn bản phá tung, trật tự đảo ngược và lớp Thanh niên bây giờ, lớp Thanh niên là nước Việt Nam ngày mai, là Giáo Hội ngày mai, vâng, lớp Thanh niên ấy đang bật rễ và tiến trên con đường dốc… Loài người sẽ chìm đắm đến đâu? Bây giờ phải làm gì?”

Và Đức Cha nhìn con, nhìn sâu vào mắt con để tìm một chương trình hành động, một chương trình kiến thiết của con. Nhưng con có gì? Tài hèn, sức mọn, con chỉ có một tấm lòng. Tấm lòng đó con đã dâng cho Chúa Giêsu từ lâu, và từ lâu, con đã yêu tha thiết lớp người là hy vọng của nước, của Giáo Hội: con yêu tha thiết Thanh niên.

Con yêu Thanh niên lắm, con muốn nói với Thanh niên rất nhiều những điều tâm sự, nhưng vụng về như con, còn biết nói thế nào cho hợp, cho những lời thân mật của con tới nơi sâu kín những trái tim ngay thẳng, rộng rãi và rất sẵn thành tâm. Và con đi tìm người, người hiểu Thanh niên, người cũng yêu mến Thanh niên, người cũng biết nói chuyện với Thanh niên, người có những lời thân mật, tha thiết, êm dịu như tiếng nói của tâm tình. Con đi tìm … và cảm ơn Chúa! Con đã tìm thấy. Đó là Đức Cha Tihamér Tóth, giáo sư trường đại học Budapest (Hung Gia Lợi), tác giả cuốn “CHÚA CỨU THẾ VỚI THANH NIÊN” và nhiều sách khác về thanh niên.

Đã bao lâu nay, trên những trang sách đã phai mầu vì tay mở, con đã nói chuyện rất nhiều với nhà giáo dục biệt tài đồng thời là nhà trước tác trứ danh này, và ngày nay, con dịch cuốn “CHÚA CỨU THẾ VỚI THANH NIÊN” để cùng với tác giả nói với Thanh niên những điều con muốn nói, để bàn với Thanh niên những điều con muốn bàn, để phấn khởi, để an ủi Thanh niên, để nhịn nhục, để hãm mình, để đau đớn với thanh niên, để cùng với Thanh niên xây dựng một tương lai đẹp đẽ, một tương lai đầy hạnh phúc chính đáng dồi dào. 

Bây giờ công việc đã xong, trước khi đem in, con xin kính dâng Đức Cha tất cả tâm trí cùng công phu dịch thuật, để tỏ lòng hiếu thảo và kính trọng người cha già khả kính và yêu quí của Thanh niên Công Giáo Việt Nam.

Rồi đây cuốn sách nhỏ này sẽ đi khắp non sông, sẽ thay con đến thăm những người mà con hằng nhớ tới trong khi dịch thuật, những bạn Thanh niên mà con chắc Đức Cha sẽ sẵn lòng ban phép lành để họ đủ sức chiến đấu, đủ sức tiến tới Núi Sọ, nơi mà hai nghìn năm trước, Đấng Cứu Thế đã giang tay giữa trời và đất và gọi bảo loài người: “TA LÀ ĐƯỜNG, LÀ SỰ THẬT, LÀ SỰ SỐNG” (Ego sum via, veritas et vita)

PHẠM ĐÌNH TÂN
Nam Định 5-6-1946